Thánh Thiên Bồ Tát soạn
Phẩm phương tiện ánh sáng phá chấp thường thứ nhất:
1.Nếu Đấng vua ba cõi
Trong sinh tử, không thầy
Vẫn an nhiên ngủ ngon
Còn ai làm hại hắn?
2.Vì chết mới có sinh
Theo người làm bản tính
Nay thấy đó là chết
Không phải là đang sống
3. Ngươi thấy quá khứ ngắn
Tương lai lại rất dài
Ngươi nghĩ giống, không giống
Tiếng thét sợ đều rõ
4.Do cùng người mà chết
Thì ngươi không sợ chết
Khởi ý hại dù một
Vì tật đố, khổ sinh
5. Bởi già, bệnh chữa được
Ngươi không sợ phải chết
Sau cùng không trị được
Ngươi vô cùng sợ chết
6. Như khổ cõi súc sinh
Chết là nỗi khổ chung
Kẻ lại nay thấy chết
Ngươi há không sợ chết?
7. Do thời gian vô định
Lại nghĩ “Ta thường hằng”
Thì rồi có một ngày
Cái chết đến hại ngươi
8. Chỉ trông lợi tương lai
Không trông lúc mệnh chung
Ai bảo gọi trí giả
Ngươi – kẻ tự bán mình?
9. Sao lấy mình giao ước
Tạo nên nhiều ác nghiệp
Ngươi đã lìa chấp ngã
Quyết giống như trí giả
10. Mặc mưu sinh của người
Tâm vụt thoáng sát na
Chúng sinh không hiểu vậy
Nên tự thấy cực thiếu.
11. Ngươi từ lâu yêu đời
Mà không ưa già suy
Ôi chúng sinh cùng loại
Thấy ngươi làm là hay
12. Ngươi nên lo mình chết
Sao lo cho con cháu
Quá sức mà lo người
Hẳn không thích hợp chứ.
13. Nếu lúc chưa thỉnh cầu
Tự đến làm con cái
Hắn chưa hỏi đã đi
Không phải không hợp lẽ.
14. Chỉ bởi quá ngu si
Không biết tướng trạng con
Tướng muốn đi nơi khác
Đã khiến hiện già suy
15. Cha yêu quý con trai
Con ắt không như vậy
Thế gian thường đi xuống
Nên khó sinh cõi Thiên.
16. Nếu khi không tuỳ thuận
Thì không yêu thương nhau
Bấy giờ khởi tham ái
Chỉ là mua bán nhau
17. Do li biệt nên khổ
Lòng người mau lãng quên
Vì lìa khổ quán được
Tham hiện không lâu bền
18. Đã biết tự tổn hại
Công đức ít hoặc không
Ngươi tự lừa dối mình
Điều này không hợp lẽ
19. Như khổ vì li tán
Thế gian lưu chuyển khắp
Với chúng sinh đã khổ
Vì sao lại thêm khổ
20. Nếu thích cuộc gặp gỡ
Sao không thích chia li
Gặp gỡ và chia li
Há không cùng lúc sao?
21. Quá khứ từ vô thuỷ
Vị lai lại vô chung
Cớ sao ngươi thấy hợp
Không thấy biệt li dài
22. Mọi sát na những lúc
Hẳn như kẻ oán hại
Nên với kẻ oán hại
Ngươi đều không nên chấp
23. Ô tuệ sợ phân li
Không thể xuất gia được
Bậc trí hẳn nên làm
Ai đợi lúc bị phạt
24. Ngươi đã nghĩ phải làm
Sau khi qua khu rừng
Nếu định làm rồi quên
Làm vậy có đức gì?
25. Nếu ai có niệm này
Nghĩ: “Ta hẳn sẽ chết”
Hắn đã xả tham chấp
Còn sợ gì cái chết?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét